Hai trái tim, một tấm lòng

Chúng tôi vừa kỷ niệm 32 năm ngày cưới. Thường thường vào những lần kỷ niệm như vậy chúng tôi trao đổi thiệp chúc mừng, không mua quà cho nhau, nhưng dẫn dắt nhau ra một nhà hàng lãng mạn, chỉ có hai đứa chúng tôi, không có con cái đi theo, để chỉ hai đứa ngồi bên nhau sống lại giây phút của thuở ban đầu. Năm nay cũng vậy, tôi bảo thằng con trai út đang còn ở chung là nó sẽ ở nhà một mình tối nay.

Hôm nay là một ngày làm việc bình thường, ở sở khá bận rộn nên tôi về nhà trễ hơn thường lệ khoảng nửa tiếng. Vợ tôi đã sửa soạn xong xuôi và đang chờ đợi, tôi đặt lên môi nàng một nụ hôn, tôi trao nàng tấm thiệp chúc mừng vừa mua trên đường về, rồi đi thay quần áo. Vừa khi nàng cầm cái phong bì màu xanh của tôi, tôi cảm nhận có điều gì hơi lạ trên khuôn mặt nàng, như thể nàng gặp một ngạc nhiên không ngờ khiến tôi lúng túng.

Trên lối đi vào phòng ngủ, tôi tạt ngang phòng làm việc vất cái cặp trên bàn. Ngay trên bàn phím máy vi tính là cái thiệp của nàng gửi tôi. Nó cũng là một phong bì màu xanh, trông y chang như cái phong bì tôi gửi nàng. Bỗng dưng tôi chợt hiểu lý do của sự khác lạ trên nét mặt nàng. Chúng tôi cùng tự hỏi phải chăng mình đã mua hai tấm thiệp giống nhau.

Câu chuyện có lẽ tốt hơn chăng nếu như là hai cái thiệp giống nhau, nhưng nêni khác nhau về hình thức, kiểu cọ, và những tình cảm biểu lộ bên trong. Đằng này hai tấm thiệp của chúng tôi mua cho nhau lại cùng là một loại y như nhau.

Cùng một loại thiệp chúc mừng

Sau khi ăn xong, ngồi trong nhà hàng chúng tôi đùa với nhau về hai tấm thiệp, Nàng thú nhận là đã có cảm giác sửng sốt trong giây phút ngắn ngủi đầu tiên khi nghĩ rất có thể cả hai đứa đã cùng mua một loại thiệp giống nhau. Tôi cũng chia xẻ với nàng như vậy. Sau một hồi cười đùa về chuyện này, chúng tôi cùng đi đến một kết luận là có điều gì sai quấy khi cả hai cùng mua thiệp giống nhau đâu. Chỉ là một ý tưởng trong hai trái tim, thế thôi.

Nhưng có điều hơi bàng hoàng một chút khi bạn nhận ra rằng mình đã cùng sống chung bên nhau quá lâu đến lúc mà hai tâm hồn lại trở nên như một. Đồng thời nó cũng thoải mái biết bao khi nhận ra rằng có một ai đó hiểu bạn như là chính bạn hiểu bạn. Nó lại càng được an ủi hơn khi biết rằng cả hai cùng chia xẻ về những gì bạn hiểu về người phối ngẫu cũng như người phối ngẫu hiểu về bạn, đó là cái gốc của sự tin yêu.

Cả hai Sáng-Thế-Ký 2:24 và Ê-Phê-Sô 5:31 trong Kinh Thánh đều nói: “Bởi vậy cho nên người nam sẽ lìa cha mẹ mà dính díu cùng vợ mình, và cả hai sẽ nên một thịt”

Đúng vậy, có điều gì đó bí ẩn thâm sâu mà trong quá trình ba mươi hai năm chung sống bên nhau, hai vợ chồng chúng tôi đã đạt đến được cùng một tư tưởng giống nhau trong hai tâm hồn.

Một câu chuyện thần tiên được kể thường chấm dứt khi chàng hoàng tử cưới cô công chúa. Thật là đáng tiếc khi những câu chuyện cổ tích nầy đã không được kể hết những chi tiết tuyệt vời của câu chuyện trong suốt cuộc đời chung sống với nhau của họ. Vì tôi tin chắc là những mới tình đẹp của những kẻ yêu nhau như vậy đều có những tình tiết thật dể thương và tuyệt vời.

By Mark N. Lardas
Ngọc-Anh phỏng dịch