Mẹ tôi - Bà Margott

Margott, tên người mẹ yêu quí của tôi. Bà đã dạy tôi những bài học mà tôi nhớ mãi. Qua hình ảnh bà, tôi đã ngưỡng mộ mẹ tôi như là một trong những người đàn bà vĩ đại nhất. Thuở ấu thơ bà đã cam chịu cảnh sống trong sự thiếu vắng tình thương của người cha. Là một người chị lớn của mấy đứa em trai, bà đã phải lo chu toàn những bổn phận khắc khe trong một mái gia đình. Mẹ của bà (tức bà ngoại tôi), một doanh nhân trong nghành nông nghiệp phải lang thang khắp mọi miền đất nước để kiếm tiền nuôi đàn con. Bà ngoại tôi vì thế thường vắng nhà luôn nên phải để những đứa con thơ dại cho một cô em chồng chăm sóc dùm. Do đó, mẹ tôi phải trưởng thành nhanh chóng và biết được cuộc sống không hẳn là dễ dàng.

Là một đứa bé gái, tôi nhớ là mẹ tôi thường kể cho tôi nghe những mẩu chuyện trong Kinh Thánh nói về những vị nữ nhi anh hùng quả cảm như Ruth, Esther, Sarah, và Hannah. Đó là những người đàn bà ngoại hạng! Nhiều khi tôi lại nghĩ mình đang ở bên họ và khi mẹ tôi quay trở lại với những công việc thường lệ thì tôi ngồi hồi tưởng lại những tình tiết trong câu chuyện bà kể với những cảm xúc lạ thường.

Mẹ tôi là một người đàn bà có năng khiếu chế biến các loại ngũ cốc và rau cỏ thành nhiều loại đồ uống được pha chế rất thơm ngon mà tôi chưa bao giờ nếm qua ở nơi khác trước đây. Những món ăn bà nấu cho ngày Sabát cũng hậu hĩ như trong một buổi yến tiệc.

Suốt khoảng thời gian mùa đông giá lạnh; đôi tay không ngơi nghỉ của mẹ tôi ngồi đan những chiếc áo lạnh và khăn choàng ấm áp cho con cái. Sau một năm dài chúng tôi mặc xong thì mẹ lại tháo ra tất cả. Rồi bà đổ đầy nước nóng vào ấm nước và thêm vào ít lá rau quế. Bà giặt len với sà bông, làm cho thơm, rồi phơi khô bên ngoài dưới ánh nắng mặt trời. Sau khi tất cả đều đã được phơi khô, bà gọi chúng tôi lại nhờ quấn thành những cuộn len tròn. Rồi một sự thay đổi bắt đầu! Bà bắt đầu pha chế các màu sắc khác nhau và chỉ trong vài tuần lễ tiếp theo, bà lại ngồi đan thành những chiếc áo len và khăn choàng kiểu mới tuyệt đẹp cho con cái mà chúng tôi không bao giờ có thể tìm được trong các cửa hiệu đắt tiền ngoài phố.

Người cột trụ gia đình

Đó là những gì mà tôi gọi là một người cột trụ của gia đình. Từ sự không có gì hoặc có rất ít mà mẹ tôi có thể làm thành một thứ gì đó; bà có thể tái chế, thay đổi và biến nó thành một sản phẩm mới tốt đẹp hơn.

Chúa làm giống như vậy với chúng ta. Ngài đến với thế giới lạc lõng này và cứu vớt chúng ta. Ngài đến trong một thế giới tan nát, tiêu điều. Ngài đến vì chúng ta … một đống rác vô giá trị, đang chờ cái chết đón đi mà thôi. Ngài, không chỉ đến vô cớ, Ngài đi tìm chúng ta và Ngài đã kiếm được. Ngài nhận chìm chúng ta trong nước thơm ngát, tắm rửa cho chúng ta, và phục hồi chúng ta thành con người mới. Ngài thay đổi chúng ta và biến chúng ta thành một tác phẩm mới tuyệt vời nhất.

Đó không phải là một điều kỳ diệu lắm sao?

“Nàng lo tìm lông chiên và gai sợi, Lạc ý lấy tay mình mà làm công việc. Nàng giống như những chiếc tàu buôn bán. Ở từ chỗ xa chở bánh mình về. Nàng thức dạy khi trời còn tối, phát vật thực cho người nhà mình, và cắt công việc cho các tớ gái mình. Nàng tưởng đến một đồng ruộng, bèn mua nó được; nhờ hoa lợi của hai tay mình, nàng trồng một vườn nho. Nàng thắt lưng bằng sức lực, và làm hai cánh tay mình ra mạnh mẽ. Nàng cảm thấy công việc mình được ích lợi. Ban đêm đèn nàng chẳng tắt. Nàng đặt tay vào con quay, và các ngón tay nàng cầm con cúi. Nàng mở đưa tay ra giúp kẻ khó khăn, giơ tay mình lên tiếp người nghèo khổ. Nàng không sợ người nhà mình bị giá tuyết. Vì cả nhà đều mặc áo bằng lông chiên đỏ sậm” (Châm-Ngôn 31:13-21)

By Chari Torres

Ngọc-Anh phỏng dịch