Niềm mơ ước mùa Giáng Sinh

Khi cô bé Amy đi vòng qua góc hành lang đối diện lớp học của cô, vì vô tình không để ý nên cô đụng phải một cậu bé cao, to học lớp 5 đang đi ngược chiều.
Cậu ta hét vào mặt cô bé lớp 3: "Đi đứng như thế hả, đồ dị hợm", sau đó với ánh mắt diễu cợt, cậu ta nhấc chân phải lên và bắt chước dáng đi cà nhắc của Amy.
Bị xúc phạm, Amy nhắm mắt định thần một lúc rồi cố dằn lòng tự nhủ "Kệ xác hắn" và cô lầm lũi bước về lớp học.

Thế nhưng đến cuối ngày trên đường đi học về, Amy cứ nghĩ mãi về hành động của cậu bé lớp 5 kia. Thực ra cậu ta không phải là người duy nhất chọc ghẹo cô. Kể từ đầu năm học lớp 3 tới giờ, cô đã phải chịu đựng biết bao lời diễu cợt của các bạn cùng trường về cách phát âm và cái chân cà nhắc của mình. Có nhiều lúc Amy ngồi buồn ứa nước mắt tủi thân; đôi khi trong lớp học với đầy đủ bạn bè chung quanh, nhưng cô vẫn cảm thấy mình đơn côi làm sao.

Bữa ăn tối hôm đó, Amy ngồi trầm lặng chẳng nói một lời nào. Mẹ cô đoán ngay là đã có điều gì không ổn ở trường. Để làm thay đổi không khí cho bé vui hơn, bà nói: "Amy này, sắp có một cuộc thi viết về Niềm Mơ Ước mùa Giáng Sinh do đài phát thanh tổ chức. Mẹ nghĩ con nên viết thư cho ông già Noel và biết đâu con sẽ có cơ hội đoạt giải thưởng. Theo ý mẹ, thì cô bé tóc vàng đang ngồi trên bàn ăn này với mẹ có thể tham gia đấy."

Amy cười khúc khích, cuộc thi nghe có vẻ thú vị. Và cô bắt đầu miên man suy nghĩ về niềm mơ ước của mình. Cô bé chợt mỉm cười khi ý tưởng đầu tiên vừa lóe trong đầu. Lấy giấy và bút chì, Amy bắt đầu viết ngay về niềm mơ ước của mình bằng câu mở đầu "Kính gửi ông già Noel".

Trong lúc Amy đang ngồi nắn nót viết; cả nhà bắt đầu đoán già đoán non xem Amy sẽ mơ ước món quà gì, chị Jamie của cô và mẹ đều đoán là Amy sẽ ao ước một búp bê Barbie cao 1 mét, còn ba của Amy thì đoán là cô sẽ thích có một cuốn sách hình. Nhưng Amy vẫn giữ bí mật. Và đây là bức thư cô đã viết gửi đến ông già Noel.

"Kính gửi ông già Noel,
Cháu tên là Amy. Năm nay cháu 9 tuổi. Cháu có chuyện khó xử ở trường. Ông có thể giúp cháu không ? Các bạn ở trường luôn chế diễu cách cháu phát âm và cái chân cà nhắc của cháu. Cháu bị bệnh liệt não. Cháu chỉ mơ ước có được một ngày ở trường học không bị ai chế diễu.
Cháu yêu ông,
Amy"

Hôm ấy tại đài phát thanh WJTL ở thành phố Fort Wayne, tiểu bang Indiana, rất nhiều thư từ khắp nơi đổ về tham gia cuộc thi “Niềm mơ ước mùa Giáng sinh”. Nhân viên trong đài đôi khi phải bật cười thú vị về những mơ ước khác nhau của các em bé từ khắp nơi trong thành phố gửi đến.

Đến lá thư của Amy, ông giám đốc Lee Tobin đọc đi đọc lại mãi. Ông biết liệt não là một căn bệnh về rối loạn cơ bắp mà bạn bè của Amy chắc chẳng thể nào hiểu được. Ông nghĩ rằng, cần phải cho mọi người sống trong thành phố này nghe về câu chuyện đặc biệt của một cô bé học lớp 3 và điều mơ ước khác thường của cô. Thế là ông nhấc máy điện thoại gọi cho một tờ báo địa phương đến.

Ngày hôm sau, hình Amy và lá thư cô bé gửi ông già Noel xuất hiện trên trang nhất của tờ báo The News Sentinel. Câu chuyện nhanh chóng lan nhanh. Trên cả nước, báo chí, đài phát thanh và truyền hình đều tường thuật về câu chuyện của cô bé ở Fort Wayne, Indiana. Cô bé chỉ mơ ước một món quà đơn giản nhưng đầy ý nghĩa của mùa Giáng Sinh – Một ngày không bị cười chế diễu.

Hôm ấy như thường lệ, người phát thư đến nhà Amy. Có rất nhiều phong thư lớn nhỏ đủ cỡ được gửi đến tên cô, cả trẻ em và người lớn trên khắp nước Mỹ. Đó là những thiệp chúc mừng Giáng Sinh cùng những lời động viên khích lệ.

Suốt mùa Giáng Sinh năm đó, hơn 2 ngàn người trên khắp thế giới đã gửi đến cho Amy những lá thư thân ái. Cả nhà Amy đọc từng lá thư một. Một số viết rằng họ cũng trong tình trạng tật nguyền và từng bị chế diễu khi còn nhỏ.

Mỗi lá thư là một lời nhắn gửi đặc biệt, và thông qua những cánh thiệp Giáng Sinh này, Amy phát hiện ra một thế giới mới với những bạn bè thực sự quan tâm và lo lắng cho nhau. Cô bé nhận ra rằng, không còn bất cứ lời chế diễu nào có thể làm cho cô cảm thấy đau lòng và bị bỏ rơi.

Nhiều người cảm ơn Amy vì cô đã dám mạnh dạn bày tỏ mơ ước của mình. Những người khác động viên Amy bỏ ngoài tai những lời chế nhạo và phải luôn luôn ngẩng cao đầu. Lynn – một cô bé học lớp 6 ở tiểu bang Texas, đã gửi cho Amy : "Mình muốn là người bạn mới của bồ và nếu bồ có thì giờ ghé nhà mình, chúng ta có thể chơi đùa với nhau. Không một ai có thể diễu cợt chúng ta, và dù họ có làm như thế, chúng mình cũng chẳng thèm nghe."

Amy đã mơ ước có một ngày đặc biệt không bị chế diễu ở trường tiểu học South Wayne. Nhưng hơn thế, mọi người trong trường được thêm một bài học. Cả thầy và trò cùng nói chuyện với nhau về việc chế nhạo vô ý thức đã làm cho người khác cảm thấy bị tổn thương như thế nào.

Năm đó, Thị trưởng Fort Wayne chính thức tuyên bố ngày 21/12 là ngày Amy Jo Hagadorn trên khắp thành phố. Thị trưởng giải thích rằng, bằng cách dám nói ra một điều mơ ước đơn giản của mình, Amy đã dạy cho mọi người một bài học.

Thị trưởng phát biểu rằng "Mọi người đều mong muốn và xứng đáng được người khác tôn trọng, đối xử với nhau trong tình thân ái và quý mến"

By Alan D. Shultz

Ngọc-Anh phỏng dịch