Tôi không hề xấu hổ

Có một sự việc đã xảy ra ngay sau ngày tôi được chịu phép Báp-têm mà tôi thật không ngờ. Tôi chỉ là một học sinh lớp 4 và tôi đã không thể chần chờ để được đến trường sớm vào buổi sáng thứ Hai hôm đó để kể cho các bạn cùng lớp về chuyện gì đã xẩy đến với tôi cuối tuần qua. Tôi gặp ba người bạn thân nhất của mình ngoài hành lang: “Có phải bạn đã làm phép Báp-têm cuối tuần qua không?” Một đứa trong bọn hỏi trong lúc hai đứa kia trân trân nhìn tôi.

“Đúng như vậy” Tôi trả lời “Tôi đã chịu phép Báp-têm rồi”

“Vậy tụi này không chơi với bạn nữa đâu, kể từ ngày hôm nay bạn không còn là bạn của tụi này nữa” Nói xong chúng nó quay bước đi.

Tôi vào phòng vệ sinh ngồi khóc suốt thời gian nghỉ giải lao. Đó là kinh nghiệm đầu tiên trong đời tôi phải đối mặt về đức tin của mình. Và cũng ngày hôm đó tôi đã có một sự lựa chọn đầu tiên trong đời giữa nhiều sự lựa chọn giống như Phao-Lô đã nói trong Rô-Ma 1:16: “Thật vậy, tôi không hổ thẹn về Tin Lành đâu, vì là quyền phép của Đức Chúa Trời để cứu mọi kẻ tin, trước là người Giu-đa, sau là người Gờ-réc…”

Nghĩ lại, đó là một sự kiện lớn đối với một đứa bé 10 tuổi như tôi đã chấp nhận để mất đi tình bạn vì đức tin của mình. Nhưng sau này khi tôi đọc cuốn sách nói về những người đã tử vì đạo của Foxe, có rất nhiều môn đồ của Chúa thuở ban đầu đã mất đi nhiều thứ quan trọng hơn cả tình bè bạn. Hầu hết những người đó đã tử vì đạo! Sau đây là danh sách một số người đã hi sinh cả mạng sống mình – chỉ vì họ đã hiên ngang nhận tội mà không hề sợ hãi, chẳng hạn như:

Stephen đã bị ném đá đến chết.

Matthew đã bị đâm chết bằng cây giáo.

Mark đã chết thê thảm sau khi bị kéo lê trên một đoạn đường dài.

Thomas phải đi trên những mũi xiên nhọn cho đến khi gục ngã.

Matthias đã bị ném đá trước rồi sau đó bị chặt đầu.

Peter thì bị đóng đinh—treo ngược đầu xuống theo lời yêu cầu của chính ông.Vì ông cảm thấy không xứng đáng bị đóng đinh trên thập tự giống như Chúa.

Sống đẹp lòng Ngài

Chúa Giê-Su có nói trong sách Luca 9:23, “Đoạn, Ngài phán cùng mọi người rằng: Nếu ai muốn theo ta, phải tự bỏ mình đi, mỗi ngày vác thập tự giá mình mà theo ta. Vì ai muốn cứu sự sống mình thì sẽ mất, còn ai vì cớ ta mất sự sống, thì sẽ được cứu.”

Chúng ta không đến nỗi phải chết theo Chúa, nhưng chúng ta được kêu gọi hãy sống một cuộc sống hàng ngày theo Ngài. Không cần phải rêu rao: “Chúa ơi, con sẽ chết theo Ngài!” nhưng là: “Chúa ơi, con sẽ sống để làm đẹp lòng Ngài!” Tôi có biết một số bạn hữu của tôi đã làm như vậy – họ sống theo lời Chúa dạy để làm đẹp lòng Ngài – bởi vì họ không hề sợ xấu hổ:

Tom đã mất đi cơ hội thăng tiến trong sở làm vì những trách nhiệm trong công việc mới sẽ ảnh hưởng đến niềm tin trong tôn giáo của anh.

Allan đã bị bạn bè xa lánh dần sau ngày anh làm lễ Báp-têm để trở thành con cái Chúa.

Vợ của Ken đã bỏ anh sau ngày anh được phép Báp-têm gia nhập Cơ Đốc giáo.

Jim đã không thu được lợi nhuận ngày thứ bảy hàng tuần chỉ vì ông phải đóng cửa tiệm để đi nhà thờ vào ngày Sabát.

“Như vậy có đáng không?” Bạn sẽ hỏi. Vâng, tôi sẽ khẳng định là đúng. Thời gian đã 40 năm trôi qua kể từ ngày tôi phải đối đầu với mấy đứa bạn tại hành lang trường học. Đến ngày hôm nay, tôi hoàn toàn không hề hối tiếc. Tại sao? Bởi vì Chúa yêu thương tôi đến nỗi Ngài đã không ngần ngại chết cho tôi và bởi vì Ngài cũng đã không xấu hổ khi gọi tôi là: “Con gái yêu của ta”

By Nancy Canwell

Ngọc-Anh phỏng dịch