Đặt cái búa gỗ xuống

Khi cái xe chở hàng màu đỏ cũ kỹ vừa từ từ rời khỏi con đường trước cửa nhà. Tôi quay lại thở dài và tự hỏi thầm: Không biết có phải là mình vừa đánh mất đi mấy trăm đô-la chăng?

Số là tôi đã đăng quảng cáo bán cái ghế sa-lông trên một tờ báo địa phương. Chiều nay có một đôi vợ chồng luống tuổi ghé qua xem. Họ cùng đi trên chiếc xe chở hàng cũ màu đỏ. Người đàn ông râu quai nón gầy gò, da lại khô đét, nhăn nheo, trông ông ta lôi thôi lếch thếch. Bà vợ ông cũng chẳng khá hơn, tóc tai bị gió thổi rối bù. Nhìn bà nhếch nhác trong bộ quần áo rộng thùng thình.

Họ muốn mua cái ghế sa-lông của tôi nhưng lại không mang đủ tiền mặt và họ hỏi tôi có bằng lòng nhận chi phiếu cá nhân không? Nhìn họ, tôi thật lưỡng lự. Một kinh nghiệm trước kia đã khiến tôi thề rằng sẽ không bao giờ nhận chi phiếu của người nào mà tôi không quen biết. Nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng, tôi lại miễn cưỡng gật đầu trước sự nài nỉ của họ. Chồng tôi và ngay cả thằng con trai nữa cũng đã hoài nghi “Mẹ à! Nếu là con thì con sẽ không chấp nhận lấy chi phiếu cá nhân đâu mẹ”

Sau khi họ đi rồi, tôi mới nhớ lời bà vợ có nói chồng bà là chủ bút của một tờ báo ở địa phương này. Đầy sự ngờ vực trong lòng, tôi vào phòng làm việc dùng máy vi tính nối kết với mạng internet. Thật là ngạc nhiên, tôi đã không phải mất nhiều thì giờ tìm tòi lâu. Quả thực, người đàn ông râu xồm xoàm, gầy khô đét đó chính là chủ bút của một tờ nhật báo; đồng thời ông cũng là một họa sĩ đa tài có nhiều tranh vẽ được triển lãm ở phòng trưng bày sản phẩm nghệ thuật gần nhà. Và người đàn bà vợ ông mà tôi nói trông giống như một bà già ăn mặc lôi thôi, lếch thếch lại chính là tác giả của một số sách nghiên cứu về văn học đã được xuất bản. Bà có bằng thạc sĩ văn chương và đã từng xuất hiện ở trên diễn đàn phê bình văn học của tờ nhật báo nổi tiếng New York Times.

Làm tôi tỉnh ngộ

Họ đã hoàn toàn không phải như những gì tôi đã nghĩ về họ! Trong lúc những sự kiện thực tế mà tôi thấy trước mắt đã không bảo đảm được tấm ngân phiếu có tiền, nó đã cảnh tỉnh cho tôi biết rằng tôi đã căn cứ vào diện mạo bên ngoài và xét đoán họ quá nhanh nhóng. Tôi nghĩ thầm có phải là từ bao lâu nay tôi đã vô tình căn cứ vào diện mạo bên ngoài để liều lĩnh đoán xét người khác về mặt tâm linh chăng?

Chúa Giê-Su đã cảnh báo chúng ta: “Các ngươi đừng đoán xét ai, để mình khỏi bị đoán xét” (Ma-Thi-Ơ 7:1). Thông thường thì những gì ta nhìn thấy bên ngoài là chỉ dấu cho những sâu kín bên trong, nhưng điều này chắc chắn không phải là một phương pháp rõ ràng trong việc tìm hiểu về cá tính thực sự của người đối diện. Chỉ có Chúa mới có khả năng thấy được tấm lòng cùng những suy tư và động lực trong tâm hồn của chúng ta. Chỉ có Chúa mới có thể nhìn thấu suốt để biết chúng ta là ai hôm nay và thấy trước viễn ảnh của chúng ta sẽ ra sao trong ngày mai. Chúng ta không bao giờ nên đơn thuần đoán xét người khác vì chúng ta không có khả năng để làm chuyện đó một cách đúng đắn.

Danh từ thẩm phán được định nghĩa trong tự điển như là một người có thẩm quyền để phán xét. Điều mà chúng ta, trong tầm hiểu biết của con người, không đủ tư cách làm chuyện đó nhất là khi nó có liên quan đến tấm lòng của kẻ khác. Không chỉ chúng ta không có khả năng biết được Chúa nhìn thấy gì, mà những sự phán xét căn bản của chúng ta cũng hoàn toàn khác xa với sự phán xét của Chúa. Ngài biết rõ con đường chúng ta đang hướng đến. Ngài thấy trước được những thắng lợi trước mặt chúng ta. Ngài không chỉ đơn thuần biết hiện tại chúng ta đang ở đâu, nhưng Ngài còn biết bao xa nữa chúng ta sẽ đến. Ngài thấy rõ sự ngạo mạn trong trái tim của một người xưng danh là Cơ Đốc nhân; cũng như niềm ao ước muốn biết về Chúa trong lòng những kẻ đầu đường xó chợ tóc tai bù xù và quần áo hôi hám.

Cuối cùng tấm ngân phiếu của tôi đã không gặp trở ngại gì ở nhà băng và tôi đã cảm tạ ơn Chúa về sự nhắc nhở một cách nhẹ nhàng, khéo léo của Ngài bảo tôi đặt cái búa gỗ xuống và giao công việc phán xét cho Chúa!


By Leslie Olin

Ngọc-Anh phỏng dịch