Một hướng đi mới
Đó là một buổi sáng đẹp trời và tôi nhất định dành trọn một ngày với Chúa trên vùng núi non này. Tôi đem theo một cuốn Kinh Thánh, ít đồ ăn trưa, một tờ báo và bắt đầu cuộc hành trình của mình từ con đường mòn nhỏ này. Bầu trời đầu tháng Sáu trong xanh với muôn vàn tiếng chim ca hót líu lo. Tôi muốn có những khoảnh khắc yên lặng để tĩnh tâm và cầu nguyện. Tôi đã phải đối mặt với một số khó khăn trước khi tìm được khoảng thời gian một mình trong sự tĩnh mịch của thiên nhiên, vì tôi mong mỏi được nghe lời của Chúa một cách rõ ràng hơn.
Tôi đã gặp rắc rối ngay sau vài phút lê bước trên con đường đất này. Sình lầy. Những vũng nước lầy lội rải rác khắp nơi trên lối đi. Tôi phải men theo sát ven đường nhưng tình trạng cũng không khá hơn chút nào. Tiếp đến là cây cối um tùm mọc bừa bãi không hàng lối. Nhiều cành cây ngổn ngang chặn cả lối tôi đi. Tôi thầm trách những nhân viên kiểm lâm đã không làm tròn nhiệm vụ gìn giữ con đường đất này. Tôi đã phải bò trườn dưới những nhánh cây nghiêng ngả đâm thủng cả quần áo tôi. Rồi tôi phải ngừng lại. Trước mặt tôi là cả một vùng sình lầy mênh mông với cây cối rậm rạp hơn. Thật là một quang cảnh hỗn độn. Bây giờ tôi phải làm sao đây?
Ngay khoảnh khắc đó, tôi nghe Lời Chúa rót nhẹ vào tai mình “Hãy hỏi ta và ta sẽ chỉ cho”
“Vâng, thưa Ngài” Tôi nói nhỏ “Con mong mỏi đến đây để tìm gặp Chúa. Con phải làm gì đây?”
Hãy nhìn lên cao hơn
Giây phút đó, tôi bỗng cảm nhận được là mình cần phải nhìn cao hơn. Và tôi hướng mắt lên phía đỉnh núi, tôi thấy rõ có một con đường khác cao khoảng 10 mét phía trên đầu mình. “Chúa ôi, có phải Ngài muốn nói cho con biết là con cần phải đổi hướng sang con đường khác không?” Tôi tự hỏi. Sau một hồi lưỡng lự, tôi quyết định trèo lên con đường mới. Con đường này thoáng mát và rộng hơn đường cũ nhưng nó sẽ dẫn dắt tôi lên núi theo một hướng khác. “Ta phải thay đổi kế hoạch ban đầu và đi theo hướng mới này thôi” Tôi lầm bầm trong bụng và chân cứ bước đều trên con đường này.
Sau hơn một tiếng đồng hồ rảo bước, tôi tìm một khoảng đất trống và ngồi nghỉ trên một nhánh cây to bên đường. Tôi vui sướng ngắm nhìn ánh nắng ấm áp màu vàng ươm đang xuyên qua một rừng cây thông cao vun vút. “Lạy Chúa” Tôi bắt đầu cầu nguyện “Xin Ngài hãy mở lòng, mở trí cho con”. Trong khi chờ đợi, tôi nhớ lại con đường đất đầu tiên. Tôi nghĩ đến một câu Kinh Thánh: “Có một con đường coi dường chính đáng cho loài người; nhưng cuối cùng nó thành ra cái nẻo của sự chết” (Châm-Ngôn 16:25)
Chúa đã nhắc nhở tôi rằng tôi thường muốn tự làm chủ đời sống mình; tự lựa chọn hướng đi cho riêng mình. Và tôi lại thường hay gặp những trở ngại. Nhưng, nếu tôi biết lắng nghe, Chúa sẽ báo cho tôi biết qua những lời nói rót nhẹ vào tai như: “Con hãy nhìn lên cao và hãy hướng đến Ta”
Suốt ngày hôm ấy, tôi bèn đặt mọi quyết định hệ trọng nơi chân Ngài. Trong cái tĩnh lặng của thiên nhiên rừng núi, tôi nhận ra rằng mình đã đi theo một con đường chẳng dẫn đưa tôi đi tới đâu cả. Khởi đầu nó dường như đúng với những gì tôi nghĩ. Nhưng rồi cuối cùng tôi đã phải thay đổi hướng đi. Tôi cần phải vững niềm tin nơi Chúa hơn. Tôi cần hướng lên cao. Và khi tôi nhìn lên, Chúa sẽ chỉ dẫn cho tôi một hướng đi mới.
“Hãy hết lòng tin cậy Đức Giê-hô-va, Chớ nương cậy nơi sự thông sáng của con; Phàm trong các việc làm của con, khá nhận biết Ngài, Thì Ngài sẽ chỉ dẫn các nẻo của con” (Châm-Ngôn 3:5-6)
By Curtis Rittenour
Ngọc-Anh phỏng dịch