Vô gia đình?

Cô em gái tôi rất thích lấy các loại quần áo của búp bê để chưng diện cho mấy con chó/mèo nuôi trong nhà. Chiều chiều cô thích đi thả bộ tay đẩy cái xe baby, trên đó có con chó lông xù yêu quí của chúng tôi nằm cuộn mình trong cái chăn mỏng. Con chó với một cái dây băng-đô trên trán, một bình sữa baby giả hiệu để bên cạnh nó. Cả con mèo ở nhà cũng không thoát khỏi bị cho mặc váy và đeo kiếng mát. Cô em tôi luôn ôm ấp chúng như thể chúng là đám con ruột thịt của cô. Rất nhiều lần ba tôi đưa ánh mắt lườm con chó và nói: “Nhớ nhé, mày chỉ là một con chó mà thôi” mỗi khi nó đưa mắt liếc nhìn ông với ánh mắt làm tôi thấy xót xa.

Dĩ  nhiên đó chỉ là những trò làm cho vui, nhưng những con thú này thực ra đã trở thành một phần trong sinh hoạt của gia đình tôi. Chúng đã len lỏi vào trái tim tôi, vào trong nhà tôi, trên chiếc ghế bành, và ngay cả vào cái giường ngủ của tôi nữa. Chúng là một góc trong cuộc sống và chúng cũng cảm thấy như là những phần tử dưới một mái gia đình.
   
Tuần vừa qua, tôi mới đọc một bài viết nói về hoàn cảnh một ông già sống cô đơn sắp chết vì cơn bịnh ung thư, ông ta sống không một người thân bên cạnh. Trước đây mỗi sáng ông bước xuống lầu, pha trà rồi ra ngoài hành lang trước cửa nhặt tờ báo buổi sáng. Nhưng dạo này lại khác hẳn, khi ông mở cửa thì có một con chó nhỏ lông trắng với đốm đen nằm ngay trên thảm chùi chân trong hành lang vẫy đuôi nhìn ông.

Con chó vẫn ở đó

Ngày đầu ông quát mắng con chó và đuổi nó đi, xong ông bước ra nhặt tờ báo và nghĩ vậy là xong, cho đến sáng hôm sau; con chó lại nằm đó. Việc này cứ thế tiếp diễn trong mấy ngày liền.

Không cần phải nói, với thời gian dần trôi, ông già bắt đầu thấy thân thiện và gần gũi với con chó. Ông cho nó ăn, đem nó đi tắm gội và cắt tỉa lông, ông còn dắt nó đi bộ và bắt đầu yêu thích con chó. Một ngày kia, trong lúc dắt con chó đi bộ quanh xóm, bỗng ông để ý thấy trên cột điện dán một tờ giấy “Tìm chó thất lạc”, nhìn hình con chó trên tờ giấy thấy giống y như con chó mà ông vừa đem lòng yêu mến. Thật là khó cho ông nhấc cái phone để gọi, ông từ từ bấm số và báo tin cho gia đình mất chó biết là ông đang có con chó của họ và nó đang được an toàn trong bàn tay ông.

Rồi gia đình đó đến đón con chó về, khi họ ra khỏi cửa, họ không quên mời ông đến nhà họ vào ngày mai để ăn mừng sự đoàn tụ. Sự thăm viếng ngắn ngủi giữa một gia đình, một con chó, và một ông già bịnh hoạn, trong 5 tháng kế tiếp biến thành một sự kiện ít ai ngờ. Rồi trong một đêm tối trời tháng Chín, ông già vô gia đình này đã từ giả cõi đời …. Với một gia đình mới quen cùng con chó, và tình yêu của họ dành cho ông, ông già đã nhắm mắt lìa trần với một nụ cười trên môi.

“Hỡi Đức Giê-Hô-Va, công việc Ngài nhiều biết bao! Ngài đã làm hết thảy cách không ngoan; Trái đất đầy rẫy tài sản Ngài” (Thi-Thiên 104-24)

By Benjamin DuBose

Ngọc-Anh phỏng dịch