Ban phước cho kẻ lạ

Bất cứ một người học Kinh Thánh nào cũng nhớ đến sách Sáng Thế Ký (chương 18) về câu chuyện của Áp-ra-ham tiếp đãi những người lạ mặt – ba người đàn ông, thực ra họ là những thiên sứ từ Trời. Tuy nhiên, Áp-ra-ham không hề biết chuyện họ vừa bay từ thiên đàng xuống Mam-rê. Áp-ra-ham đơn thuần chỉ đóng vai trò tiếp rước những khách du lịch ghé qua lều trại của mình. Ông xem họ là những người bạn. Vợ ông là Sa-ra thì nướng bánh trong khi ông chọn lựa thục phẩm cho bữa ăn tối. Vì những thiên sứ này đang làm một sứ mệnh trang nghiêm, do đó  ta dùng từ ngữ “chiêu đãi những thiên sứ bất ngờ”

Hầu như mọi người trong cuộc sống, ngoài trừ những người thân thuộc trong gia đình, đều ít nhất một lần từng là kẻ lạ đối với chúng ta. Rồi sau đó, người lạ này có thể trở thành bạn của mình. Vậy những điều kiện thuận lợi nào đã khiến tình bạn phát sinh ra từ một cơ hội gặp mặt rồi trở thành bạn sơ giao? Trong trường hợp của Áp-ra-ham, ông đã nhận vai trò của một người hầu. Ông đã không đủ sức làm cho những người khách lạ này cảm thấy mình được niềm nở tiếp rước. Áp-ra-ham với nhiệm vụ người hầu nên đã cúi lạy những người khách lạ của ông mỗi lần phục vụ.

Dù rằng ông hoàn toàn không biết hai trong số ba người khách lạ, nhưng những cuộc đối thoại sau đó khiến người ta nghĩ rằng ông biết một Người mà ông đề cập như là Chúa. Có lẽ đó chính là Chúa của ông? Dường như ít ra là có sự thừa nhận của nhân vật thứ ba này.

Chấp nhận vai trò là một người hầu đối với những kẻ lạ xuất hiện trong cuộc sống của mình để có thêm quan hệ mới. Hay là chúng ta đã có đủ bạn hữu trong cuộc đời mà không cần phải có thêm bạn nữa? Có phải lối sống của ta đang đẩy xa những người bạn mới?

Người bạn vô danh

Từ nhiều năm qua, hàng ngày tôi đã khởi sự cầu nguyện: “Lạy Chúa, Xin Ngài ban phước cho kẻ xa lạ đó mà con gặp sẽ trở thành người bạn quí của con” Tôi dùng danh từ đơn bởi vì tất cả mọi người cần được xem như một đơn vị cá nhân mà thôi. Mỗi khi tôi có dịp gặp một người lạ mới, tôi không cho kẻ đó là một đơn vị trong dãy người dài mà tôi hằng cầu nguyện – nhưng tôi xem đó như là một kẻ lạ mà Chúa ban cho tôi để trở nên một người bạn. Rồi tôi cộng thêm vào “Cảm tạ ơn Chúa”

Hàng ngày, tôi vẫn mong chờ một kẻ lạ mới xuất hiện trong đời tôi để một tình bạn mới được nẩy sinh. Sự cảnh giác đó khiến cho tôi có niềm hi vọng và sẵn sàng chờ đợi bất cứ điều gì Chúa ban cho tôi.

Tôi đã từng là một diễn giả trong nhiều năm qua. Có nhiều người rụt rè, co rúm người lại trong vai trò đó. Riêng tôi tìm được cho mình phương thức vượt qua được trở ngại đó. Tôi nhìn thẳng vào khán giả bên dưới và thầm nghĩ, những người xa lạ này (biết đâu có vài người đã là bạn của mình) sẽ là những người bạn mới của mình. Nếu tôi có lỡ miệng phát biểu ngớ ngẩn thì họ cũng sẽ hiểu – và cười với mình. Đôi khi trong một cuộc hội thoại, tôi phải thú nhận đã xem khán giả của mình như là bạn và rằng tôi đã cầu nguyện cho họ. “Bộ việc ấy không tốt sao?” Tôi hỏi. Vì vậy, tôi chẳng bao giờ cảm thấy “hồi hộp” khi phải đứng trước đám đông cả.

Có thể bạn và tôi không là một người bạn tốt nhất với mọi người mà chúng ta gặp, nhưng chúng ta có thể mở lòng ra với nhau. Chúa không ban cho mình một người bạn mới để mình thờ ơ. Hãy cầu xin sự hướng dẫn của Ngài để giữ tình bạn được tiến triển tốt đẹp mãi mãi.

Đó là một phần thưởng đặc biệt nếu gặp một người bạn mới và người đó cũng cảm nhận được cuộc gặp gỡ là do Chúa xếp đặt. Tạo cho chúng ta cơ hôi để cảm tạ Ngài. Cũng trong chiều hướng đó, tôi biết rằng, giống như Áp-ra-ham, đã tiếp rước những thiên sứ. Họ có thể không phải là những thiên sứ từ Trời, nhưng họ là những thiên thần từ đất, mối quan hệ tốt nhất cho đến ngày tôi được Chúa rước lên Thiên đàng. Chỉ có Chúa mới biết ai là những kẻ lạ mà thực ra họ là khách viếng từ Trời.

By Betty Kossick

Ngọc-Anh phỏng dịch