“Có thể” không có Thượng đế?

Một số kẻ vô thần đang đưa ra những bảng quảng cáo bên hông những chuyến xe buýt như: “Không có Thượng đế đâu. Hãy ngừng lo lắng mà vui hưởng cuộc sống đi”. Những tấm quảng cáo đó đã thấy xuất hiện ở Luân Đôn, Anh Quốc và vài thành phố khác bên Canada, và cũng rất có thể sẽ xuất hiện ở Mỹ một ngày không xa.

Phản ứng đầu tiên của tôi khi thấy tấm quảng cáo nầy là ôm bụng cười, văn phạm lại viết không đúng nửa. Cái thông điệp đó giống như những lời lẽ nhảm nhí của một đứa trẻ năm tuổi nghịch ngợm nói ra, mong gây sự chú ý của những người chung quanh. Và nó cũng táo bạo, liều lĩnh giống như là lời hò hét “Chính quyền thối nát quá” trong một cuộc biểu tình sôi động của những kẻ chống đối.

Có thể bởi vì những người đặt bảng quảng cáo trên nghĩ rằng, khi giáng xuống đầu những người Cơ Đốc giáo thì cũng chẳng có gì nguy hiểm cả. Vì tôn giáo của họ đã dạy họ khi bị đánh thì hãy đưa nốt cái má bên kia ra.
   
Ngay cả trong cuộc thảo luận của chủ thuyết vô thần “Không có sự hiện hữu của Đức Chúa Trời”, một lý luận quá yếu đuối không thể đứng vững được. Hoàn toàn không. Một số người liều lĩnh xác quyết “Có thể không có Thượng đế”. Có lẽ họ nên xin vài lời khuyên từ những người mà họ đã miệt thị. Kinh Thánh nói rằng: “. . . Lại nếu kèn trổi tiếng lộn xộn, thì ai sửa soạn mà ra trận.” (1Cô-Rinh-Tô 14:8) Chẳng có điều gì có thể quả quyết dứt khoát sự “Chắc là” không có Đức Chúa Trời để minh chứng và giải thích cho niềm tin đích thực rằng Ngài không hiện hữu.

Hãy ngừng lo lắng

“Hãy ngừng lo lắng và vui hưởng cuôc sống” một câu nói chẳng đâu vào đâu cả. Cơ Đốc nhân hoàn toàn không có gì để lo lắng về sự hiện hữu của Đức Chúa Trời. Chỉ có những kẻ vô thần mới phải lo lắng về sự hiện hữu của Ngài. Nhưng nếu như cái thông điệp đó chỉ để dành riêng cho những kẻ vô thần, thì nó lại trở nên vô nghĩa bởi câu “Chắc hẳn” là không có sự hiện hữu của Đức Chúa Trời. Tôi có thể thấy tại sao những ngừơi vô thần cho sự không tồn tại của một sự kiện gì đó là đúng, thì có lý do gì họ lại quan tâm về sự kiện đó như thể nó thực sự hiện hữu. Và tại sao họ lại phải đi quảng cáo rùm beng về cái điều mà họ bối rối đó.

Dù sao đi nữa thì phản ứng của tôi thực ra cũng không đúng – như là một Cơ Đốc nhân. Chuyện ôm bụng phì cười thì tạm chấp nhận được, nhưng không nên ngừng ở đó. Chúa Giê-Su đã ra lệnh cho chúng ta: “Song ta nói cùng các ngươi rằng: Hãy yêu kẻ thù nghịch, và cầu nguyện cho kẻ bắt bớ các ngươi” (Ma-Thi-Ơ 5:44) Chúng ta phải nên cầu nguyện cho những kẻ vô thần đó để họ từ bỏ quan niệm sai lầm, giúp họ sáng suốt nhận ra được sự hiện hữu và sức mạnh để thoát ly khỏi niềm tin về cái không tồn tại.

Chúng ta phải có hành động nhân từ, thương yêu. Chứ không nên sợ hãi hay thù hận và khinh miệt. Sợ hãi và căm thù chỉ dẫn đến những chuyện điên rồ chẳng ra gì. Cái chuyện quảng cáo đó chỉ phản ảnh của sự lo lắng là họ đã sai lầm về chuyện Đức Chúa Trời không có thực, rồi họ trở nên căm thù những Cơ Đốc nhân đang rao truyền sự hiện hữu của Đức Chúa Trời. Nếu như họ không cần quan tâm đến những gì mà người Cơ Đốc giáo tin tưởng, thì họ đã không phải dùng đến những mánh lới quảng cáo ầm ĩ như vậy.

Vì thế, nếu bạn có tình cờ nhìn thấy một tấm quảng cáo như vậy bên hông của một chuyến xe buýt chạy ngang qua, bạn có thể mỉm cười. Nhưng nhớ đừng quên những lời cầu nguyện cho những kẻ đã làm chuyện đó. Vì họ cần đến sự giúp đỡ về phần tâm linh của bạn.

Mark N. Lardas
Ngọc Anh phỏng dịch