Gặp Chúa Mùa Giáng Sinh
Ngày xưa có một ông già tên là Martin làm nghề thợ đóng giày sống tại Marseilles thuộc nước Pháp. Vào một buổi chiều Nô-en, ông Martin ngồi một mình lẻ loi trong tiệm nho nhỏ, đọc câu chuyện trong Kinh Thánh về những nhà thông thái đem quà đến tặng bé Giê-su. Ông tự nhủ, “Nếu ngày mai là ngày Giáng Sinh đầu tiên, và Giê-su ra đời tại Marseilles đêm nay, tôi biết tôi sẽ cho Ngài món quà gì!”
Ông đứng dậy cầm lấy đôi giày nhỏ mềm mại màu trắng như tuyết, có nút bằng bạc. “Tôi sẽ tặng bé Giê-su đôi giày này, vì tôi làm chúng rất tỉ mỉ. Tôi biết chắc rằng mẹ Ngài sẽ thích lắm. Nhưng điều đó chỉ là ảo tưởng của những người già như tôi.” Ông cười thầm và nhủ rằng, “Chúa đâu cần món quà nghèo nàn như mình.”
Ông cụ nhón lên dẹp đôi giày và thổi tắt ngọn đèn cầy rồi vào giường ngủ. Đang nằm thiu thiu bỗng ông lão nghe tiếng gọi, “Martin!” Ông cố gắng lắng nghe, và giọng nói đó tiếp tục vang lên, “Martin, ông muốn gặp Tôi? Ngày mai tôi sẽ đi ngang qua cửa sổ nhà ông. Nếu ông gặp tôi và mời vào, thì tôi sẽ là khách của ông và ngồi bàn cùng ông.”
Ông Martin vui quá nên đêm đó không chợp mắt được. Trước khi bình minh, ông thức dậy và quét dọn cửa tiệm. Lau chùi sạch sẽ từ cái bàn cái ghế, rồi đặt ổ bánh mì, lọ mật ong, và chai sữa.
Khi mọi việc đã xong, ông lão đứng cạnh cửa sổ mệt lã. Ông nhìn thấy người quét đường đi qua, hà hơi vào đôi tay nhỏ nhoi để sưởi ấm. “Tội nghiệp quá, chắc anh ta lạnh lắm,” Martin nghĩ thầm. Mở tung cửa ông gọi với theo, “Hãy vào nghỉ và dùng chút bánh với tôi, anh bạn ơi!” Người quét đường cảm động nhận lời mời.
Một tiếng đồng hồ sau, Ông Martin thấy một cô gái quần áo nghèo nàn đang bồng đứa trẻ. Cô tạm dừng chân trước cửa tiệm ông để nghỉ mệt. Lòng ông cảm động khi nhìn thấy cảnh đó, ông liền mở cửa và nói, “Cô hãy vào nhà cho ấm.”
Cô thì thào, “Tôi ẵm con chạy vào nhà thương mong nhận được sự giúp đỡ vì tôi bệnh không còn sức nữa.”
“Thật tọi nghiệp!” ông cụ thốt lên. “Hãy ăn gì đó và giữ ấm nhé. Để tôi cho cháu một ít sữa. Ồ! Thằng bé trông đáng yêu quá! Nhưng tại sao cháu không mang giày?”
“Tôi không có tiền mua giày cho cháu,” người mẹ thở dài.
“Thôi, tôi cho cháu nó đôi giày mà tôi đã làm xong chiều qua.” Ông Martin lấy đôi giày da trắng trên kệ xuống và mang vào cho đứa bé. Chúng vừa khít với đôi chân bé nhỏ ấy.
Vài tiếng đồng hồ trôi qua, nhiều người đi qua đi lại vào cửa tiệm của ông để sửa giày, nhưng người tối qua hứa sẽ đến thăm ông vẫn chưa thấy tới.
“Ôi, chỉ là giấc mơ,” ông vừa nói vừa thở dài.
Thật bất ngờ, ông dụi mắt khi thấy ánh sáng rực rỡ lóe khắp căn phòng. Ông rất ngạc nhiên khi nhìn thấy, từng cảnh một, người quét đường nghèo nàn, người mẹ yếu đuối bồng con, và những người mà ông đã giúp đỡ trong ngày. Tất cả đều mỉm cười với ông, “Ông có nhận ra chúng tôi không? Có phải chúng tôi ngồi ăn cùng với ông không?” Và mọi thứ chợt biến mất, rồi có tiếng nói nhẹ nhàng mà ông từng nghe:
“Vì ta đói, các ngươi đã cho ta ăn; ta khát, các ngươi đã cho ta uống; ta là khách lạ, các ngươi tiếp rước ta” (Ma-thi-ơ 25:35).
“Quả thật, ta nói cùng các ngươi, hễ các ngươi đã làm việc đó cho một người trong những người rất hèn mọn nầy của anh em ta, ấy là đã làm cho chính mình ta vậy” (Ma-thi-ơ 25:40).
Trong mùa Giáng Sinh này, nếu bạn tiếp đón những người bất hạnh đó là bạn tiếp đón Chúa.
Mục sư Nguyễn Khắc Vinh