Gửi đến mọi sắc dân

Sau thời gian chờ đợi mệt mỏi ở phi trường, cuối cùng tôi cũng có mặt trong chuyến bay dài lê thê trên chặng đường trở về nhà sau những chuyến công tác đi lo việc xây dựng một số nhà thờ và trường học ở vùng Trung Mỹ La-Tinh. Vào thời điểm bước lên máy bay cuối mỗi cuộc hành trình là những nỗi xúc động mênh mông dồn dập kéo đến, khiến tôi không bao giờ có thể thực sự hiểu được mình. Cảm nhận tiếng bánh xe của máy bay lăn trên mặt phi đạo tráng nhựa đường đen bóng, dính nhớp nháp giữa thời tiết nóng bức của vùng nhiệt đới mỗi lần cất cánh; tôi hoàn toàn không hiểu được lý do tại sao tôi lại đến quốc gia này. Có phải chăng là tôi muốn giúp một đất nước kém may mắn? Có phải chăng là tôi muốn có một cuộc mạo hiểm phiêu lưu? Hay là tôi muốn có được cảm giác lạ vì ở nhà mãi đâm ra chán? Hoặc giả tôi muốn giúp trong việc đi rao giảng Lời Chúa chăng?

Thật khó có thể quên được cảnh từ cửa sổ máy bay trên vòm trời cao nhìn xuống phía dưới là rừng cây chập chùng lá xanh mướt, tôi cảm nhận được sự hãnh diện xen lẫn với tủi hổ. Khi bước chân vào nhà thì tôi sẽ kể cho gia đình nghe những gì đây? Rằng tôi đã dám phiêu lưu trong cuộc nhảy rơi tự do từ trên mỏm núi đá cao và tôi cũng đã can đảm lặn với ống dưỡng khí ở vùng biển Caribbean? Hay là tôi đã giúp dạy tất cả những đứa trẻ trong bản làng hát thông thạo bài “Chúa yêu thương loài người”? 


Hi vọng đến cho những tuyệt vọng

Trong Kinh Thánh, Mác 16:15, Chúa bảo chúng ta “Hãy đi khắp thế gian, giảng Tin Lành cho mọi người”. Khi Chúa Giê-Su khẩn khoản chúng ta hãy đi rao giảng tin lành, tôi luôn nghĩ rằng Ngài có ý ám chỉ ta không những chỉ đem niềm hi vọng đến cho những kẻ đang tuyệt vọng, mà Ngài còn có ý ban cả sự hi vọng cho chúng ta nữa.

Trong lúc động cơ thúc đẩy tôi trong những chuyến đi du lịch đến các quốc gia ở thế giới thứ ba để rao giảng “Tin Lành” có thể ít nhiều bị sao nhãng, nhưng tôi đoan chắc những hành động vui thú bên cái động cơ chính đi rao giảng, vẫn là những phương tiện của sự hi vọng. Nó phù hợp với cuộc sống của cả những người cùng tham gia trong sinh hoạt hội thánh cũng như trường học mà tôi giúp xây dựng, và nhiều khi trong sự hững hờ của tâm hồn tôi, niềm hi vọng và tin lành đã có cơ hội được phát huy. Hồi tưởng lại những hành vi của tôi trong chuyến đi tuy có biểu lộ một tâm hồn không hoàn toàn thánh khiết, nhưng với đức tin về sự hi vọng có thể được phát sinh từ bất kỳ hành động nào đã được Chúa ban phước cho.

By Garrett Gladden

Ngọc-Anh phỏng dịch