Không tài nào

Đại hội thể thao toàn thế giới Olympics được tổ chức mỗi bốn năm một lần. Những cuộc tranh tài của các lực sĩ giữa các nước được mọi người khắp năm châu mong đợi. Olympics là một sự kiện có thể gây tranh cãi hết sức hứng thú và làm nhiều người say mê. Tôi cũng không ngờ rằng với cái búng tay đổi kênh truyền hình ti-vi sang tin thể thao vào một buổi tối tháng 8 năm ngoái mà tôi đã được chứng kiến một sự kiện đã làm nên lịch sử.

Đó là trận tranh tài bơi lội kiểu tự do cho nam giới vào Olympics mùa hè năm 2008. Đội bơi nam của Mỹ và Pháp đã rất khít khao điểm với nhau. Trong một cuộc phỏng vấn vài hôm trước ngày thi, đội lực sĩ Pháp nói là sẽ qua mặt các lực sĩ của Mỹ một cách dễ dàng. Thế nhưng đến phút cuối của cuộc tranh tài thì các lực sĩ Mỹ đã tận dụng mọi khả năng có thể để san bằng hố cách biệt.

Khi những tay bơi đầu tiên vừa xong vòng đầu, hai đội hầu như ngang ngửa. Đến vòng thứ hai thì những tay bơi Mỹ lúc đầu dẫn trước một khoảng cách nhỏ nhưng rồi bị thua lại khi qua vòng thứ ba. Qua đến vòng thi cuối khi lực sĩ bơi lội người Mỹ vừa nhảy xuống nước thì đã chậm sau tay bơi người Pháp đến cả một chiều dài của thân người rồi. Ngay giây phút đầu tiên anh ta vừa lao xuống là tôi đã tự nhủ thầm “Thôi rồi, không tài nào tay bơi Mỹ này có thể thắng được nữa.” Đúng là không thể nào!

Trong cái khoảnh khắc mà tôi đang lập đi lập lại câu “Hết hi vọng rồi, không thể nào thắng được …” thì anh chàng lực sĩ bơi lội người Mỹ này đã cố hết sức vùng lên để lướt nhanh hơn. Cứ mỗi giây trôi qua thì tôi lại thấy sự cách biệt giữa hai đội bơi Pháp và Mỹ ngắn dần, rồi trong phút chốc anh ta đã bắt kịp ngang tầm với tay bơi người Pháp. Thế là  câu “Thôi hết hi vọng rồi, không tài nào …” của tôi đã bị đổi chiều thành “Ô! Cố lên, nhanh lên, bạn có thể làm được mà.” Và dĩ nhiên là bạn biết chuyện gì sẽ xảy ra? Anh ta đã thành công.

Phá kỷ lục thế giới

Thế là anh chàng lực sĩ bơi lội người Mỹ này đã chiến thắng vẻ vang chỉ hơn đối thủ có 1/100 của giây. Và kỷ lục này cũng đã phá kỷ lục thế giới luôn. Cuối cùng là đội Mỹ đã hãnh diện đoạt chiếc huy chương Vàng và đội Pháp đành ôm huy chương Bạc về nhà vậy.

Bây giờ ngồi nghĩ lại về trận tranh tài ngày đó. Tôi mới nhận ra rằng mình đã bao lần sai lầm với chính mình như vậy. Cứ lẩm bẩm giống như đọc câu thần chú của Ấn Độ “Không thể nào, không tài nào…” Nhiều lúc tôi đã mất cả tự chủ, không còn sự cố gắng nữa, mà luôn tự thuyết phục mình bằng câu “Không cách chi mà tôi có thể làm được…Không cách chi mà tôi có thể có được … hoặc không tài nào mình có thể hoàn thành xong việc đó …” Bạn có bao giờ lâm vào hoàn cảnh tương tự như tôi không?

Thành thực mà nói, chúng ta là ai? Chúng ta là ai mà dám nhạo báng cả Chúa? Chúng ta là ai mà dám đặt giới hạn lên quyền lực của Chúa? Qua câu nói “Không cách chi mà tôi” nó giống như là nói về Chúa “Không cách chi mà Ngài có thể giúp ta hoàn thành một việc gì đó” hoặc là “Không cách chi mà Ngài có thể ở đó cho ta nhờ cậy ... Không tài nào Ngài có thể gìn giữ và bảo vệ được ta cả ... Không có chuyện Ngài thương yêu ta ngoại trừ những việc ta đã làm”

Tôi muốn nhắc nhở bạn và ngay cả chính tôi rằng Kinh Thánh đã quả quyết với chúng ta rằng: “Bởi vì không việc chi mà Đức Chúa Trời chẳng làm được” (Lu-Ca 1 :37). Thượng đế không chỉ làm những điều tốt lành nhất cho chúng ta, nhưng Ngài cũng thúc đẩy giúp cho chúng ta chiến thắng cuộc đua. Những âm điệu yếu ớt, nhỏ nhẹ ban đầu của chúng ta như “Mình có thể làm được mà” chỉ là những tiếng thì thầm từ Chúa. Với Ngài không có chuyện gì là quá quắt mà không có thể xảy ra!

Những ngày này tôi vẫn còn tự nói “Không thể có chuyện đó” – Nhưng là “Không có chuyện gì có thể giới hạn khả năng của Chúa”

By Maxine Young
Ngọc-Anh phỏng dịch