Lệ Thuộc Vào Khoa Học Kỹ Thuật

Ngày nay chúng ta lệ thuộc quá nhiều vào kỹ thuật khoa học tân tiến. Những lời nói của vị giáo sư vừa thốt lên là chúng tôi hiểu ngay mình đang có vấn đề rồi. Có phải là bà thực tâm muốn chúng tôi tạm ngưng dùng bất cứ dụng cụ nào liên quan đến lãnh vực khoa học trong vòng 24 tiếng đồng hồ? Vào thời đại khoa học công nghiệp này? Không dùng phôn di động, iPod, máy vi tính. Không vào truy cập cả những trang của Facebook hay Twitter. Không đụng tay vào bất cứ những thứ trên.

Tôi chắc là việc tạm ngưng dùng cũng sẽ không khó lắm, vì trước đây, tôi đã từng nhịn ăn 2 ngày liên tục, nên nghĩ rằng việc nhịn dùng những kỹ thuật tân tiến cũng sẽ dễ như nhịn ăn mà thôi. Tôi đã phải ngạc nhiên vì thực ra không dễ như tôi tưởng. Tôi đã chuẩn bị kỹ càng bằng cách bỏ máy vi tính xách tay vào trong cặp và dấu nó trong tủ, cái máy nghe nhạc bỏ túi Ipod và cái phone di động cũng được cất đi. Tôi nghĩ là mình đã sẵn sàng.

Nhưng nỗ lực đầu tiên của tôi đã thất bại. Tôi chưa kịp xem một đoạn trong màn trình diễn mà tôi ưa thích nên tôi đã lén mở mạng in-tơ-nét ra xem. Rồi cố gắng lần thứ hai của tôi cũng lại thất bại. Những chuyện không đâu chợt đến khiến tôi đã phải nói dối là mình không ở đó; để thay vì khởi sự vào lúc 7 giờ tối thứ Sáu, tôi lại bắt đầu vào lúc 8 giờ. Và nỗ lực trong lần thứ ba lại cũng bất thành. Tôi muốn kể cho một người bạn vài chuyện vui vui đã xẩy đến với tôi trong ngày, nhưng cái phôn của tôi lại để ở trong phòng. Rồi tôi đã làm gì? Tôi đã vồ lấy cái phôn của một người bạn gái ngồi bên cạnh và bắt đầu gửi lời nhắn đi. Thời gian chậm chạp trôi qua mà không có những thứ dính dáng đến kỹ thuật tân tiến này. Tôi mới nhận ra lòng mình trống trải, không còn ý nghĩa để sống nếu thiếu cái phôn. Một chuyện gì đó không đúng đang xảy ra.

Sự sai lầm trầm trọng


Có điều gì đó sai lạc khi chúng ta thấy trống vắng vì thiếu cái phôn. Nhưng chúng ta lại thấy bình thường khi chúng ta không có Chúa. Có điều gì đó sai lạc khi chúng ta thà không có đồ ăn còn hơn là thiếu vắng những kỹ thuật cao. Có sự gì đó sai lạc một cách nghiêm trọng khi mà – trong sự hiện hữu của Thiên Chúa – chúng ta lại cảm thấy mình phải được đền bù bằng những tiện nghi vật chất. Đúng là đã có sự gì đó sai quấy.

Khi chúng tôi cùng nhau hội họp trong phòng học để bàn cãi về sự lệ thuộc vào những tiến bộ khoa học kỹ thuật. Tất cả chúng tôi đều đồng ý là chẳng thú vị gì để mổ xẻ đề tài này. Vị giáo sư đã đưa ra câu hỏi mà không một ai trong chúng tôi muốn trả lời. “Bạn có thực sự cần đến kỹ thuật cao không? Còn thực phẩm và nước uống thì sao? Thực ra là bạn cần những thứ gì?” Cả phòng đều im phăng phắc: Trong thâm tâm chúng tôi đều nhận ra là mình không cần.

Thực ra chúng ta cần không khí để thở, thực phẩm để ăn và nước để uống. Tất cả những thứ mà Chúa nhân từ đã yêu thương ban cho chúng ta. Chúng ta cần đến Chúa vì không có Ngài chúng ta sẽ bị lạc lối.
Mọi thứ khác chỉ là hư ảo, vô nghĩa. Tôi đề nghị bạn hãy dành ra một ngày không đụng tay vào những thứ thuộc lãnh vực khoa học kỹ thuật đó, ngay cả vài tiếng đồng hồ cũng được. Hoặc là chọn một vật nào mà bạn cảm thấy lòng mình trống vắng vì thiếu nó. Thật là nguy hiểm khi bạn để cho những vật chất làm hoang phí đời sống của bạn, nguy hiểm vì bạn phải lệ thuộc vào chúng quá nhiều. Chúng chỉ là những thứ được tạo ra bởi con người, và những thứ đó có thể làm cho chúng ta thất chí. Với một thái độ đúng đắn, việc lệ thuộc quá nhiều vào khoa học kỹ thuật có thể dạy chúng ta một điều là không cần biết chúng ta muốn trải qua bao nhiêu thời gian với Chúa - Ngài luôn luôn ở cạnh bên ta.

“Đức Chúa tôi sẽ làm cho đầy đủ mọi sự cần dùng của anh em y theo sự giàu có của Ngài ở nơi vinh hiển trong Đức Chúa Giê-Su Cơ Đốc” (Phi-Líp 4:19)

By Raquel Levy

Ngọc-Anh phỏng dịch