Nếu Những Bức Tường Có Thể Nói

Tôi là người ưa thích những căn nhà cũ. Đối với tôi những căn nhà này dường như có nhiều điểm đặc sắc hơn là những căn nhà mới đang được xây cất hàng loạt như chúng ta thường thấy trong thời gian qua. Tôi thích viếng thăm những căn nhà cũ này để mường tượng ra những ký ức xa xưa được gói ghém giữa những bức tường của căn nhà đã từng một thời là nơi ăn ngủ của nhiều gia đình khác nhau.

Đôi khi tôi hình dung ra nhiều câu chuyện khác nhau mà một căn nhà có thể nói lên trong trí tưởng tượng của mình. Có những chuyện làm trái tim ta phải thổn thức – một quãng thời gian hạnh phúc ấm êm, những sự kiện vui thú, những lời nói yêu thương mặn nồng được trao cho nhau, tiếng cười trẻ thơ với những chuyện khôi hài vô tư của chúng, tình bằng hữu thắm thiết của những kẻ cùng lớn lên từ thời thơ ấu bên nhau, và ngay cả những sự kiện vĩ đại trong lịch sử đã được bàn bạc và hoạch định cẩn thận.

Cũng có những câu chuyện khác không được hứng thú cho lắm vì trong những căn nhà này, gói ghém toàn những lời nói làm mích lòng người, những cơn giận dữ, sự đau yếu và sầu khổ cũng nằm trong dĩ vãng ở chốn đó. Trong vài trường hợp lại là những thảm kịch đau thương ở giữa bốn bức tường mà ai đó đã từng một thời trìu mến gọi là tổ ấm. Có nhiều căn nhà là nơi những sự kiện kinh hoàng đã xẩy ra, đến nỗi không thể nào bán lại cho ai được, vì người mua sợ phải sống trong một căn nhà đã có những “tai họa” gớm ghiếc trong quá khứ.

Lời viết trong tim

Khi tôi nghĩ đến dĩ vãng đã trôi qua của những căn nhà được loan truyền khắp đó đây. Nó khiến tôi chạnh nhớ và suy tư về chính tổ ấm của mình. Những tâm sự gì đã nói lên giữa bốn bức tường trong căn nhà mà tôi đang sống? Tôi rất tiếc để nói với bạn là không phải tất cả những chuyện tào lao đó đều là những mẩu chuyện vui thú, vì đôi khi cũng đã có những lời nói nông cạn, thiếu tự chủ được tuôn ra, không phải lúc nào sự chu đáo và lòng tử tế cũng luôn được thể hiện. Nhưng không giống như nhiều người nghĩ rằng căn nhà là nơi chứa chấp những chấn động tiêu cực của những sự kiện trong quá khứ. Tôi tin rằng mỗi ngày qua đi là một cơ hội mới để viết lên một lịch sử mới tốt đẹp hơn trong tâm hồn những người thân thương của chúng ta. Những lời nói và hành động thực ra được viết trong tim hơn là trên những bức tường tầm thường trong căn nhà của mình.

Vậy thì khi nào mà bạn đang ở trong một giai đoạn nản lòng và cảm thấy sắp bị lôi cuốn vào vòng quyến dụ của sự giận dữ hay khó chịu; bạn hãy dừng lại và tự hỏi “Đây có phải là câu chuyện mà tôi muốn viết thành lịch sử trong trái tim tôi và trong lòng những người thân thương của gia đình tôi?” Hoặc nếu có vài sự kiện không hay đã được viết lên mà bạn ước gì mình có thể xóa nó đi, không có lời nào phù hợp hơn để giới thiệu một chương mới trong câu chuyện của bạn hơn là “Tôi xin lỗi và sẵn lòng tha thứ cho bạn”

Nếu những bức tường có thể nói thì những bức tường trong căn nhà của bạn sẽ phải nói gì?

Vậy anh em là kẻ chọn lựa của Đức Chúa Trời, là người thánh và rất yêu dấu của Ngài, hãy có lòng thương xót. Hãy mặc lấy sự nhơn từ, khiêm nhường, mềm mại, nhịn nhục, nếu một người trong anh em có sự gì phàn nàn với kẻ khác, thì hãy nhường nhịn nhau và tha thứ nhau: như Chúa đã tha thứ anh em thể nào, thì anh em cũng phải tha thứ thể ấy. Nhưng trên hết mọi sự đó, phải mặc lấy lòng yêu thương, vì là giây liên lạc của sự trọn lành.

Nguyền xin sự bình an của Đấng Christ cai trị trong lòng anh em, là bình an mà anh em đã được gọi đến đặng hiệp nên một thể; lại phải biết ơn” (Cô-Lô-Se 3:12-15)



By Leslie Olin

Ngọc-Anh phỏng dịch