Nỗi Buồn Thoáng Qua

Những ngày của “mùa vui nhất trong năm” rồi cũng qua! Bao nhiêu nao nức chờ đợi để gặp đứa cháu ngoại xinh xắn dễ thương trong mùa lễ này cũng đã đến và cũng đã qua! Cô bé dễ thương đã đến và đã trở về nhà của mình sau mùa lễ.

Căn nhà nhỏ của hai vợ chồng chúng tôi trở lại bình thường, yên lặng và chỉ còn có con chó nhỏ thỉnh thoảng sủa vang lên vài tiếng để “đòi ăn”. Lòng tôi cảm thấy trống vắng lạ thường. Căn nhà dường như quá rộng đối với tôi, bao nhiêu trang trí trong nhà mùa lễ Giáng Sinh đã được chồng tôi cất lại ngay ngắn trong “ga-ra”, càng làm cho tôi cảm thấy buồn thêm. Ôi! Tôi cũng nhớ lạ lùng tiếng hát của ban nhạc chipmunks “Gaga oh la la” mà ngày nào cô cháu cũng bắt tôi nghe và cùng song ca với cô đến nhức cả đầu và mỏi cả miệng, đến nỗi nhiều lần tôi phải năn nỉ để được nghe cô đơn ca thôi!

Sự trống vắng trong lòng tôi vì nhớ cô cháu nhỏ làm cho tôi hình dung ra được tâm trạng cô đơn và sửng sốt của các môn đồ khi Đức Chúa Giê-su rời họ và trở về trời. Sau khi Ngài phán dặn cùng các môn đồ vài điều và an ủi họ rằng, “Khi Đức Thánh Linh giáng trên các ngươi thì các ngươi sẽ nhận lấy quyền phép, và làm chứng về Ta tại thành Giê-ru-sa-lem, cả xứ Giu-đê, xứ Sa-ma-ri, cho đến cùng trái đất” (Công vụ 1:8). Trong lúc Ngài phán bấy nhiêu điều rồi thì được cất lên trời, để lại sự bàng hoàng cho các môn đồ của Ngài; họ đều nhìn xem Ngài cho đến khi Ngài khuất đi vì có đám mây tiếp rước Ngài. Mãi đến khi có hai thiên sứ đến trước mặt họ và nói rằng: “Sao các ngươi đứng ngắm trên trời mà chi? Giê-su này đã được cất lên trời khỏi giữa các ngươi, cũng sẽ trở lại như cách các ngươi đã thấy Ngài lên trời vậy” (Công vụ 1:11). Chúng ta hãy thử đặt mình trong tâm trạng của những môn đồ nầy và những người đi theo Ngài. Thật buồn làm sao! Tôi nhớ lại những lần chia tay với Mẹ tôi trong lúc thăm viếng bà tại quê nhà. Lòng tôi lại thật đau buồn vì không biết mình có còn gặp lại bà nữa hay không, hay đây là lần chót? Câu hỏi và nỗi bâng khuâng ấy cứ day dứt mãi trong lòng tôi mỗi khi chia tay.

Có khoảng hơn 120 người đi theo Chúa gồm cả đàn ông, đàn bà, và các môn đồ đã nhìn thấy Ngài được cất đi và đã chia tay cùng Ngài. Mới cách đó không lâu họ đã hỏi Chúa là có phải Ngài sắp lập vương quốc Y-sơ-ra-ên chăng. Chắc chắn trong lòng mỗi người đều ao ước nhận được một chức vụ nào đó quan trọng trong quốc gia mới nầy, nhưng trái với những điều họ suy nghĩ: chẳng mấy chốc, Ngài lìa xa họ và về trời. Có thể họ thất vọng vì không giống như điều họ nghĩ.

Tôi hình dung ra một đám người, họ lủi thủi kéo nhau đi xuống núi Ô-li-ve và trở về thành Giê-ru-sa-lem. Tôi thiết nghĩ họ quá buồn và tất cả sẽ chia tay mỗi người đi mỗi ngả trở về quê làm công việc riêng của mình. Nhưng không! Họ đã cùng nhau kéo lên phòng cao nơi mà Phi-e-rơ, Giăng, Gia-cơ, Anh-rê, Phi-líp, Thô-ma, Ba-thê-lê-my, Ma-thi-ơ thường ở. “Hết thảy những người ấy bền lòng đồng một ý mà cầu nguyện” (Công vụ 1:14).

Hoạt Động Cơn Mưa Toàn Cầu đã được tổ chức vào ngày 4 tháng Giêng cho đến ngày 14 tháng Giêng năm nay, 2012. Chúng ta đã tiếp tục kiêng ăn và cầu nguyện để cầu xin Đức Thánh Linh giáng xuống trong mỗi người chúng ta, để chúng ta có thể mạnh dạn và đi rao giảng sứ mạng của Ngài như Đức Chúa Giê-su đã phán dạy trước khi Ngài trở về trời.

Có một điều thật an ủi cho chúng ta là những Cơ Đốc nhân vì chúng ta biết chắc rằng Chúa chúng ta sẽ trở lại y như lời hứa của Ngài là, “Giê-su này đã được cất lên trời giữa các ngươi, cũng sẽ trở lại như cách các ngươi trông thấy Ngài lên trời vậy!” (Công vụ 1:11).

Vậy chúng ta hãy bền lòng và nao nức trông cậy nơi sự tái lâm của Ngài như vua Đa-vít đã nói về Chúa rằng, “Tôi từng thấy Chúa ở trước mặt tôi luôn luôn ... lưỡi tôi mừng rỡ, và xác thịt tôi cũng sẽ yên nghỉ trong sự trông cậy Ngài” (Công vụ 2:25-26).

Tôi tin chắc là trong chúng ta đều có những nỗi buồn thoáng qua của những cuộc chia tay, nhưng đối với chúng ta là những người có niềm hy vọng trong Đấng Christ, ấy là chúng ta sẽ được trùng phùng với Ngài trong một ngày rất gần.

 

Tháng Giêng 2012

Quách Kim Lan