Sự mời gọi

Tôi đã không mời nàng. Nhưng ngược lại, nàng đã hỏi tôi.
 
Tôi thật lấy làm hổ thẹn để thú nhận rằng tôi đã không nghĩ gì đến việc mời nàng cùng tham dự lớp Kinh Thánh của chúng tôi. Trong đầu tôi đã không hề có một dấu hiệu nào về người bạn này có thể thích thú trong việc tìm hiểu lời Chúa.

Tôi không bao giờ cảm thấy xấu hổ về đức tin của mình. Tôi có thể thuyết trình về những giá trị và tín ngưỡng của tôi một cách dễ dàng. Nhưng tôi lại không cố gắng mang sự tận tâm của mình trong việc thuyết phục người khác. Tôi cứ nghĩ làm như vậy là tôi đang đi quá cái giới hạn cho phép. Nhưng riêng trong trường hợp này, tôi có thể chủ động và nói nhiều hơn. Thế mà tôi đã không nói gì cả.

Cảm ơn Chúa là nàng đã làm. Cảm tạ Ngài là nàng đã hỏi xin được cùng tham dự chung lớp Kinh Thánh với tôi. 

Khi chuyện này xẩy ra, tôi đã vô cùng ân hận về lỗi lầm lớn lao của mình. Tôi đã muốn tự trừng phạt chính mình về việc mà tôi đã không tích cực vươn ra để mời gọi trước. Rồi Chúa đã nhắc nhở rằng tôi chỉ là một mảnh nhỏ - vâng, chỉ là một mảnh rất nhỏ trong cả một trò chơi phức tạp đang được hình thành trong đời sống nàng. Tôi không thể nào nhìn rõ tổng thể của cả bức tranh. Nhưng Chúa đã có kế hoạch rồi. Đức Thánh Linh đã hiện ra và đang làm việc trong trái tim nàng.

Chúa làm mọi việc thăng tiến

Kinh Thánh có chép: “Tôi đã trồng, A-Bô-Lô đã tưới, nhưng Đức Chúa Trời đã làm cho lớn lên. Vậy người trồng, kẻ tưới, đều không ra gì, song Đức Chúa Trời là đấng làm cho lớn lên. Người trồng, kẻ tưới, đều bằng nhau; ai nấy sẽ nhận phần thưởng tùy theo việc mình đã làm. Vả, chúng tôi là bạn cùng làm việc với Đức Chúa Trời; anh em là ruộng của Đức Chúa Trời cày, nhà của Đức Chúa Trời xây” (1 Cô-Rinh-Tô 3:6-9)

Tôi thực sự cảm thấy sung sướng được đóng góp như là một người trồng, tưới hoặc là kẻ nhổ cỏ dại trong mảnh vườn tâm linh của bạn tôi. Nhưng chắc rằng tôi sẽ vẫn còn tiếp tục có những hoài nghi: Không biết những điều mình nói có đúng không? Khi nào thì tôi biết đến lúc cần phải giải thích thêm cho nàng về Chúa? Liệu tôi có hối thúc nàng nhiều quá không? Và tôi có xứng đáng là một ví dụ điển hình tốt của Chúa?

Nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì Chúa đã ôm giữ tất cả chúng ta trong vòng tay lớn của Ngài. Tôi sẽ nhận thức được nếu tôi không chọn đúng thời điểm để nói về những luật lệ của Chúa, sẽ có người khác theo sau làm giúp tôi. Bởi vì kế hoạch của Chúa thì luôn vượt trội hơn bất cứ tài khéo nào trong phong cách làm vườn của tôi.

By Joelle Yamada
Ngọc-Anh phỏng dịch