Thật khó mà báo đáp

Một người bạn gái đã kể cho tôi nghe về câu chuyện của chồng bà. Sau hơn 20 năm chung sống hạnh phúc bên nhau, bỗng một ngày ông ấy bị chẩn đoán là ung thư và phải vào bệnh viện để được điều trị cấp thời. Suốt một thời gian dài sau đó, bà đã phải dùng hai chuyến xe buýt mỗi ngày để đến bệnh viện thăm nuôi chồng. Ở nhà thì một mình bà phải tự lo tất cả mọi chuyện từ việc chợ búa, mua sắm, thanh toán tiền nhà, điện, ga, nước cho đúng hẹn, rồi ngay đến cả việc cắt cỏ vườn trước, vườn sau cũng là bà. Ngày ông được các bác sĩ ở bệnh viện cho phép về, bà vui lắm và vẫn một mình lo toan, dịu dàng chăm sóc ông cẩn thận cho đến ngày ông bình phục.

Hình như ông nhận ra được tất cả những ân tình mà bà đã dành cho ông. Ông quá xúc động, ông vô cùng cảm kích biết ơn bà nhưng không biết phải làm gì ngoài mấy tiếng vỏn vẹn: “Cám ơn em”. Rồi ông thấy mình cần phải tỏ ra bằng hành động, nên ông đã viết một câu trên mảnh giấy gắn trên tường “Em yêu – Sau này anh sẽ trả ơn em”.

Tôi nhớ mãi khuôn mặt bối rối của bà qua âm giọng buồn buồn khi bà kể cho tôi nghe chuyện ấy. Thời gian dần trôi cho đến ngày chồng bà hoàn toàn bình phục, nhưng nỗi ám ảnh vì câu nói “Sau này anh sẽ trả ơn em…” vẫn đè nặng trong lòng bà, khiến bà cực kỳ thiếu tự nhiên khi đối diện ông. Bà đã tận tình săn sóc cho ông bởi vì ông là chồng của bà. Bà yêu thương ông và rất vui mừng khi ông hết bệnh, bà sung sướng khi nhìn thấy ông còn khỏe mạnh. Bà đã sốt sắng lo cho ông hoàn toàn không phải vì bà muốn ông đền ơn cho bà sau này. Cuối cùng là dù có muốn báo đáp thì ông có thể trả ơn bà bằng cách nào đây? Bà đã cưu mang, chăm sóc ông không phải là vì ơn huệ, mà là vì tình yêu phu thê bà dành cho ông.

Đôi khi tình yêu là một hành động

Có bao giờ một người mẹ hiền mà lại mong chờ con mình phải trả nợ cho mình những đêm dài thức trắng chăm lo? Và bạn có chờ đợi con chó yêu quý của bạn vào một buổi sáng đẹp trời nào đó mang khay thức ăn sáng vào phòng cho bạn vì bạn đã yêu thương nó, cho nó cục xương và món đồ chơi mà nó thích? Chuyện thật là khôi hài và vô lý, phải không bạn? Càng nghĩ nhiều tôi mới nhận ra rằng một tình yêu đích thực thật là khó mà hiểu được. Nhưng có lẽ vì tôi cũng là một người trần, mắt thịt như bạn, tôi lớn lên trong một xã hội lúc nào cũng văng vẳng bên tai những câu như: “Không có ai cho bạn một bữa ăn miễn phí bao giờ” hoặc là “ Trên cõi đời không có gì miễn phí cả”

Giúp đỡ tha nhân mà không mong đền đáp thì thật là hiếm hoi và khác thường trong xã hội này. Dù rằng chuyện này thật chán nản nhưng khi bạn làm gì cho ai đó mà bạn không mong một sự đền đáp nào - dù chỉ là một tiếng cám ơn, có nghĩa là bạn đang phô bày một tình yêu đích thực.

Chắc bạn phải sửng sốt lặng người kinh ngạc nếu bạn biết Đức Chúa Trời đang đợi bạn ở phía bên kia cánh cửa, để chờ đợi bạn trả ơn vì Ngài đã gửi con một của Ngài là Chúa Giê-Su xuống trần gian chết trên thập tự giá để chuộc tội cho bạn. Và chắc bạn cũng như tôi, sẽ nản lòng nếu mình biết là Chúa đang chờ mình để lấy tiền công vì Ngài đã lo toan, giữ gìn bạn khỏi bị tổn thương và thoát những hiểm nguy? Vậy làm sao ta có thể định giá được tình yêu bây giờ? Đây là $5 dollars cho sự giúp đõ tôi băng ngang đường an toàn, còn đây là $100 cho việc cứu tôi khỏi một lần bị chết đuối. Còn chuyện tôi sống sót thoát nạn nhờ cấp cứu cơn đau tim kịp thời – Chắc phải đáng giá cả $500 chăng?

Bạn có hiểu tôi muốn nói gì không? Chuyện đơn giản là sự báo đáp không thể xẩy ra được. Chúng ta không tài nào có thể đền đáp lại ơn của Thượng Đế, và chúng ta cũng thật là có phước vì đã không bị đòi hỏi phải trả nợ. Điều chúng ta cần làm bây giờ là chấp nhận biết ơn một cách vui vẻ mà thôi.

Đức Chúa Trời thực sự yêu thương chúng ta. Ngài đã lựa chọn sự yêu thương đó và đã hành động như vậy. Tình yêu của Ngài cho chúng ta không điều kiện, nó không thể đo lường được và nó cũng không thể đền đáp được. Thật là khó có thể tưởng tượng được một tình yêu chân thực như vậy.

“Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài; hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời” (Giăng 3:16)

By Maxine Young
Ngọc-Anh phỏng dịch