Tôn vinh Ngài!

 Vừa mới đây, tôi có dịp chứng kiến cảnh một phụ nữ ôm đồm đủ mọi thứ việc vào người. Bà đã giúp những bạn cùng sở nhiều việc mà không hề nghe một ai nói lời cám ơn. Khi tôi đề cập với bà vấn đề này thì bà nói “Trong cuộc sống hiện tại, chuyện một người không hề biết thốt ra lời cảm ơn khi bạn giúp đỡ họ, đã trở nên bình thường”

Tôi quả thật hơi bối rối về câu trả lời của bà. Dường như đây không phải là lý do duy nhất khiến bà sẵn lòng giúp đỡ người khác chỉ là để có được những lời ca tụng, tâng bốc. Tôi không nghĩ là bạn và tôi sẽ thích thú làm điều gì đó cho ai với ước vọng sẽ nhận được sự tán dương. Nhưng nếu bạn làm với kỳ vọng đó, thì hẳn là bạn sẽ chán ngán khi niềm kỳ vọng của bạn không được thỏa mãn.

Bạn có thể hình dung xem Chúa cảm thấy như thế nào? Đấng Sáng Tạo ra vũ trụ và cũng là người nắm giữ linh hồn của chúng ta. Người đang hàng ngày ban ơn phước cho chúng ta, thế mà nhiều lúc chúng ta lại hững hờ để ngày tháng trôi qua không một chút gì để ý đến đường hướng của Ngài. Hẳn là cuộc đời chúng ta đang thiếu vắng trầm trọng những hành động tôn vinh Đấng Cứu Thế.

Tôi nhớ lại một buổi sáng khi viếng thăm ngôi thánh đường của một người bạn cách nay không lâu. Một sự kiện đã để lại trong tôi nhiều ấn tượng nhất là cái không gian tràn ngập với khí thế tôn vinh Thiên Chúa. Khi ban hợp xướng vừa bắt đầu cất tiếng hát, cả hội chúng  cùng tham gia, thế là hàng trăm giọng ca thánh thót vang lên tán dương Đấng Cao Nhất của vũ trụ. Ôi! Tuyệt vời làm sao. Cảm giác sung sướng, an bình và ơn phước cùng quyện tròn lấy nhau. Rất diệu kỳ. Lòng tôi lâng lâng cảm nhận thiên đường chính là đây, có khác chăng là thiên đường thực sẽ rực rỡ hơn cả trăm lần mà thôi.

Sự tôn vinh chân thành

Chúng ta có thể đôi lần gặp những vướng mắc khó khăn trong cuộc đời khiến chúng ta trở thành mù quáng và đắm chìm trong đau khổ. Hãy nhìn xem luồng ánh sáng và cái êm đềm do sự tôn vinh Chúa đem lại. Tôi tự hỏi sự tôn vinh Ngài có phải là hành động chúng ta nên làm mỗi khi chúng ta đang lần mò trong tăm tối. Tôi không đặt nặng chuyện cần phải có trống kèn và các loại nhạc cụ khác trong việc tôn vinh Chúa. Tôi tin rằng sự tán dương của chúng ta dưới bất cứ hình thức nào cũng sẽ được Ngài chấp nhận. Chúng ta đừng quan trọng hóa số lượng mà cần đặt trọng tâm vào lòng chân thành của chúng ta trong lúc tôn vinh Ngài.

Tôn vinh Thiên Chúa sẽ khiến lòng chúng ta phấn khởi và sự biết ơn Chúa của chúng ta cũng sẽ thăng tiến lên một nấc khác cao hơn. Nó đem chúng ta lại gần hơn và mối dây liên hệ giữa chúng ta với Ngài cũng sẽ thắm thiết hơn.

Khi chúng ta ca tụng, vinh danh Ngài giúp chúng ta hiểu rằng mình chỉ là cục đất sét chứ không phải là người thợ đồ gốm. Chúng ta là những con cừu chứ không phải là người chăn cừu. Điều đó rất quan trọng để chúng ta hiểu rằng sự cố gắng kéo dài cam chịu đời sống đơn độc trong thế giới đầy tội lỗi này là phù phiếm. Chúng ta sống lệ thuộc vào người khác và Chúa đang ở trong vai trò người khác này. Chưa bao giờ chúng ta thắc mắc xem ai là người chăm sóc cho chúng ta. Chúa đang trông nom, săn sóc và sẽ hoạch định tất cả những gì tốt nhất cho chúng ta. Tôn vinh Ngài là hành động dành để bày tỏ sự biết ơn của chúng ta đối với Đấng Sáng Tạo.

Khi bạn đặt tất cả nghị lực của mình vào lời nói – Lạy Chúa, con cảm tạ Ngài. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, con luôn cúi đầu cảm tạ Ngài – Giống như là chúng ta đang tuyên chiến xem ai là người đang chăm sóc cho thế gian này.

“Hãy ngợi khen Đức Giê-Hô-Va! Cầu khẩn danh của Ngài; Khá truyền ra giữa các dân những công việc Ngài! Hãy hát, hãy hát cho Ngài những bài ca! Khá nói về các việc lạ lùng của Ngài!” (Thi-Thiên 105:1-2)

By Maxine Young

Ngọc-Anh phỏng dịch